Bible

Power Up

Your Services with User-Friendly Software

Try RisenMedia.io Today!

Click Here

2 Kings 4

:
Vietnamese - KTHD
1 một môn đệ của các tiên tri qua đời. Vợ người ấy đến khóc lóc với Ê-li-sê: “Ông biết chồng tôi một người kính sợ Chúa Hằng Hữu. Thế mà, khi anh ấy vừa chết, chủ nợ đã đến đòi bắt hai đứa con tôi làm lệ để trừ nợ.”
2 Ê-li-sê hỏi: “Tôi thể giúp chị điều gì? Chị trong nhà không?” Người đàn đáp: “Tôi chẳng trừ một bình dầu.”
3 Ê-li-sê bảo: “Chị đi mượn thật nhiều bình trống không của những người láng giềng,
4 đem về nhà, đóng cửa lại, cùng với các con chị đổ dầu vào các bình không này, bình nào đầy hãy để riêng ra.”
5 Chị ấy vâng lời, làm theo những điều được chỉ bảo. Các con mang bình đến cho chị đổ dầu vào, hết bình này đến bình khác,
6 chẳng bao lâu các bình đều đầy! Chị bảo con: “Đem cho mẹ một bình nữa.” Đứa con đáp: “Không còn bình nào nữa cả.” Dầu liền ngừng chảy.
7 Chị đến trình lại cho người của Đức Chúa Trời, Ê-li-sê nói: “Hãy đem dầu đi bán để trả nợ, số còn thừa lại cứ để chi dùng trong gia đình.”
8 Một hôm Ê-li-sê đi đến thành Su-nem, tại đó một người đàn giàu mời ông dùng bữa. Về sau, mỗi lần đi qua nơi ấy, ông ghé lại nhà dùng bữa.
9 nói với chồng: “Tôi biết chắc người vẫn thường ghé lại nhà mình người thánh của Đức Chúa Trời.
10 Ta nên cất một cái phòng nhỏ trên gác rồi để một cái giường, một cái bàn, một cái ghế một cây đèn trong ấy. Phòng này dành riêng cho ông ấy mỗi khi ông ghé lại nhà ta.”
11 Ngày nọ, Ê-li-sê đến, nghỉ trong phòng.
12 Ông bảo Ghê-ha-si, đầy tớ mình: “Mời chủ nhà vào đây.” Khi vào,
13 ông bảo Ghê-ha-si nói với bà: “Vì đã lo lắng sắm sửa cho chúng tôi mọi thứ này, chúng tôi thể làm cho bà? muốn tôi nói giùm với vua hoặc với tổng lệnh quân đội cho điều không?” đáp: “Không. Tôi vẫn sống bình thường giữa dân tộc tôi.”
14 Sau đó, Ê-li-sê lại hỏi Ghê-ha-si: “Như thế, chúng ta phải làm cho ấy?” Ghê-ha-si gợi ý: “Bà ấy không con chồng thì cao tuổi.”
15 Ê-li-sê nói: “Hãy gọi ấy lại.” vào đứng ngưỡng cửa.
16 Tiên tri nói: “Sang năm, vào lúc này sẽ một con trai.” kêu lên: “Người của Đức Chúa Trời ơi! Xin đừng dối tôi!”
17 Sau đó, mang thai, quãng một năm sau, sinh một con trai như lời Ê-li-sê đã nói.
18 Đứa lớn lên. Một ngày kia, khi người cha đang ngoài đồng với thợ gặt thì đến,
19 nói với cha: “Đầu con đau quá! Đầu con đau quá!” Ông bảo người đầy tớ đem về cho mẹ nó.
20 Người đầy tớ đem về. ngồi trên gối mẹ cho đến trưa rồi chết.
21 mang đặt trên giường của người Đức Chúa Trời, đi ra, đóng cửa lại.
22 gọi chồng: “Xin cho tôi một người đầy tớ một con lừa để đi ngay đến gặp người của Đức Chúa Trời.”
23 Người chồng hỏi: “Hôm nay đâu phải ngày trăng non hay ngày Sa-bát, tại sao muốn đi?” đáp: “Không sao, để tôi đi.”
24 thắng lừa dặn người đầy tớ: “Đánh lừa đi cho nhanh, lúc nào tôi bảo mới đi chậm lại.”
25 đi tận Núi Cát-mên tìm người của Đức Chúa Trời. Thấy từ xa, người của Đức Chúa Trời bảo Ghê-ha-si: “Người đàn Su-nem đến kia kìa.
26 Chạy ra đón hỏi ấy: ‘Mọi việc bình thường chứ? Chồng sao không? Con thì sao?’ Người ấy đáp: “Bình an.”
27 Nhưng khi lên núi gặp người của Đức Chúa Trời, ôm chặt lấy chân ông. Ghê-ha-si đến định ra, nhưng người của Đức Chúa Trời nói: “Để mặc bà, đang khổ tâm điều đó. Về điều này, Chúa Hằng Hữu chưa cho ta biết.”
28 nói: “Tôi đâu dám cầu xin một con trai? Tôi chẳng bảo ông đừng làm tôi hy vọng quá hay sao?”
29 Ê-li-sê quay sang bảo Ghê-ha-si: “Hãy thắt lưng, cầm gậy này đi ngay! Dọc đường, đừng chào hỏi ai cả. Đem gậy đặt lên mặt đứa bé.”
30 mẹ nói: “Tôi thề với Chúa Hằng Hữu với ông, nếu ông không xuống, tôi sẽ không rời khỏi đây.” Vậy, Ê-li-sê đi theo bà.
31 Ghê-ha-si đi trước, đặt gậy lên trên mặt đứa bé, nhưng chẳng nghe hoặc thấy dấu hiệu chứng tỏ sống, nên quay lại thưa với Ê-li-sê: “Nó không tỉnh lại.”
32 Vào nhà, Ê-li-sê thấy đứa nằm chết trên giường.
33 Ông vào phòng, đóng cửa lại, cầu nguyện với Chúa Hằng Hữu.
34 Sau đó, ông nằm sấp trên mình đứa bé, đặt miệng mình trên miệng nó, mắt mình trên mắt nó, tay mình trên tay nó. Khi ông nằm trên mình đứa như thế thì người ấm dần lại.
35 Ông đứng lên, đi qua đi lại trong phòng một lúc, rồi lại lên nằm trên mình đứa như trước. Đứa hắt hơi bảy lần mở mắt ra.
36 Ông bảo Ghê-ha-si mời người mẹ vào. Khi vào, ông bảo: “Con đó!”
37 đến, sấp mình xuống dưới chân Ê-li-sê, rồi đứng lên bế con đi ra.
38 Ê-li-sê trở lại Ghinh-ganh vào lúc đang nạn đói. Một hôm, các môn đệ đang ngồi trước mặt ông, ông bảo người đầy tớ: “Lấy nồi lớn nấu canh cho các môn đệ ăn.”
39 Một người đi ra đồng hái rau, gặp dây dại, hái trái, bọc đầy vạt áo đem về, cắt ra bỏ vào nồi, chẳng cần biết trái ấy trái gì.
40 Nấu xong họ múc canh ra, nhưng người nếm thử, kêu lên: “Thưa người của Đức Chúa Trời, canh này độc chết người!” không ai dám ăn nữa.
41 Ê-li-sê nói: “Đem bột lại đây.” Ông bỏ bột vào nồi rồi bảo: “Múc ra cho mọi người ăn.” Nồi canh không còn độc nữa.
42 một người Ba-anh Sa-li-sa đem đến biếu người của Đức Chúa Trời một số hoa lợi đầu mùa, gồm hai mươi bánh lúa mạch một bao bắp tươi. Ê-li-sê bảo: “Đem dọn cho mọi người ăn.”
43 Ghê-ha-si hỏi: “Có ngần này đâu đủ cho một trăm người ăn?” Tiên tri lặp lại: “Đem dọn cho mọi người ăn. Chúa Hằng Hữu phán: ‘Mọi người sẽ ăn no đủ còn thừa lại nữa.’”
44 Ghê-ha-si vâng lời, đúng theo lời Chúa Hằng Hữu đã phán, ai nấy đều no còn thừa lại.